Cảm xúc bâng khuâng- những ngày vắng học trò
Một buổi sáng mùa xuân lạnh, buồn! Những cơn gió nhẹ, tiết trời se lạnh.
Sân trường sáng nay trống vắng quá! Cái im lặng đến thảng thốt thấm vào tâm hồn. Mấy tuần nay, học trò phải nghỉ học để ngăn ngừa dịch virus corona lây lan. Chỉ còn đây mái trường cô đơn, ngóng đợi.
Ngôi trường trẻ trung đang độ thanh niên như thấm thía nỗi nhớ. Nhớ tiếng nói, tiếng cười rộn rã, thơ ngây và âm thanh giảng bài trong trẻo của thầy cô! Đáng lẽ ra, sau tết vào thời điểm này trường vui lắm. Cây đâm chồi nảy lộc, mầm xanh mơn mởn. Học trò diện những bộ cánh mới với gương mặt hân hoan... Nhưng, tất cả giờ đây: Vắng tanh! Buồn mênh mang!
Nhân loại đang oằn mình chông chọi với dịch bệnh. Nó vô cùng nguy hiểm. Một tuần nghỉ, rồi 2 tuần nghỉ, ba tuần và tròn một tháng nghỉ học... Thật đáng sợ...
Mong cho dịch bệnh qua nhanh để thầy cô lại được đón chào các em quay trở lại ngôi trường thân yêu, nơi thuộc về thầy cô và các em!
Ở ngoài kia, bao nhà y học tài năng nhất của nhân loại vẫn chong đèn nghiên cứu vắc-xin ngừa nCoV. Chắc chắn nhân loại sẽ thanh toán và dập được cơn bão dịch nguy hiểm này. Và hình như trên nền trời ban trưa, khí xuân ấm áp đang về. Vài cánh én nhỏ chao liệng trên nền trời tháng Giêng.
Vắng các em, thật buồn!!!